Dịch Mệnh
Phan_3
Chán ghét hắn sao? Kỳ thật không phải, nàng thật sự không chán ghét hắn, chỉ là…
Chỉ là vừa thấy hắn, sẽ không có biện pháp khắc chế xụ mặt cho hắn xem.
Vì cái gì, hăn có thể tùy hứng như vậy? Thi điểm kém, cũng chỉ cười ha ha hai tiếng là vượt qua. Còn nàng lại rất sợ hãi, sợ mình cô phụ kỳ vọng của Phàn gia.
Cho tới nay, khích lệ quanh nàng chỉ có những lời bình bên ngoài, nói nàng hoàn mỹ, vì thế nàng không thể không hoàn mỹ.
A di đối nàng tôt lắm, Phàn thúc thúc cũng không coi nàng như người ngoài. Nhưng nàng lại không lúc nào không nhớ kỹ thân phận của mình. Chỉ là người ăn nhờ ở đậu hèn mọn, điều đó làm nàng không thoải mái. Sau khi cha mẹ rời bỏ nàng, nàng liền bắt buộc chính mình trưởng thành sớm. Nàng coi mình như gia sư, không để cho Phàn cha mẹ phải lo lắng, không để ngoại nhân có cơ hội nói xấu. Càng sợ nàng làm cho trưởng bối thất vọng. Địa vị của bọn họ giờ đã khác trước, không thể tự tại nói cười với hắn như xưa. Kỳ thật nàng… rất ghen tỵ,… hay chính là…
Tự ti.
Hăn không phải nàng, hắn không thể hiểu được.
“Ngươi trước kia,… Không có nói như vậy…”
Trước kia, hắn nhắc tới trước kia nàng xem bài thi của hắn trả lời loạn xạ, nàng bị đáp án của hắn chọc cười, khen hắn có sáng ý, chưa bao giờ ghét bỏ hắn.
Nguyên lai, hắn cứ như vậy nhớ kỹ.
Nguyên lai, nàng chán ghét hắn không học vấn, không nghề ngiệp.
Nguyên lai, như vậy hắn không có cách nào đem đến cho nàng hạnh phúc đi,
Lúc này, hắn không có cản trở nàng nữa, cúi đầu yên lặng tránh ra.
Cái này cần lĩnh ngộ là thật quan trọng, hắn phải hảo hảo suy nghĩ một chút.
Trái tim Tiết Thư Yến căng thẳng, một chút lưỡng lự muốn kêu hắn quay lại… Nhưng lại nói không ra.
Hắn… có ổn không? Chưa từng thấy quabộ dáng hắn ủ rũ như vậy, hắn luôn đưa ra khuôn mặt tươi cười với mọi người, bị té ngã thì phủi phủi mông đứng dậy, ngửa đầu cười haha hai tiếng liền quên, không thể hiện cảm xúc đau đớn nào khác…
“Quân Nhã, ta không chán ghét ngươi…” Đến khi hắn đi xa rồi, nàng mới cúi đầu, nói với bóng lưng hắn trên lối đi bộ.
Thật sự, ta không hề chán ghét ngươi.
Cá tính hắn luôn vô tư, vui vẻ, ánh mắt hắn luôn chân thật. Đó là điều đáng quý, ít ai có được…
Đôi khi hắn có hành vi gây sự, kỳ thật là muốn làm nàng vui vẻ. Nhưng kết cục đều là bị Phàn mẹ đánh ột trận.
Như hồi nàng học cấp ba,cảm xúc thất thường, trầm buốn đã lâu. Hắn ở trong nhà nghịch lửa làm nàng vui, khiến cho hỏa hoạn,… chính là…
“Khói lửa đẹp lắm… “Nàng vẫn kiên trì hưởng ứng hắn, không đối hắn nói lời cảm tạ, mỗi lần ở trước mắt hắn, lời muốn nói đều bị ngậm ở trong miệng.
Nàng cũng ghét cá tính không được tự nhiên, kém cỏi của mình. Vì cái gì không thể giống như trước đây, thoải mái chơi đùa bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm đùa nghịch? Thành con dâu nuôi từ bé cũng không phải tại hắn, vì cái gì cứ trút giận trên người hắn?
Vài ngày trôi qua, chờ hắn tham gia hoạt động của trường học xong, trở về, nàng nhất định sẽ nói với hắn.
Rời đi quán bán thức ăn nhanh, nàng đi thẳng đến thư viện. Vừa tìm được vị trí ngồi xuống, chuông báo tin nhắn vang lên.
“Yến Yến, ta yêu ngươi.”
Tiết Thư Yến thất thần, trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa năm chữ này đánh sâu vào tâm.
Không thể nói là kinh ngạc, hắn cũng đã bao lần không ngừng nghỉ nói với nàng: “Yến Yến, ta thích ngươi.” Những lời này, nàng nghe thành thói quen, cũng sẽ không miệt mài theo đuổi giải thích hàm ý của từ “thích”.
Ngay từ đầu, là kiểu anh em đùa vui.
Đến sau lại, ở cùng dưới một mái hiên, có lẽ là kiểu ỷ lại người thân.
Cho tới bây giờ, thời gian lâu dài, nàng chưa từng ý thực được hàm ý của tình cảm kia. Cũng là tự lừa mình dối người. Chính là hắn chưa bao giờ nói ra miệng.
Vốn nghĩ sau khi đủ mười tám tuổi sẽ nói ra. Sau đó mới chính thức tỏ tình và mong nàng là bạn gái.
Bất quá Yén Yến… Không chờ được câu trả lời của ngươi…
Muốn nói chuyện điện thoại cũng không thể được sao?
Nếu gọi điện thoại qua, liền đại biểu là nàng ngầm đồng ý. Từ nhỏ ở chung đến nay, điểm ăn ý này nàng vẫn biết. Ngón cái dừng ở trên nút phím, thật lâu,… thật lâu…
Lại thủy chung không có ấn xuống.
Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Ngày mai đi! Có lẽ chờ này mai, khi hắn gọi điện thoại về nhà báo bình an, nàng thuận thế sẽ tán gẫu đôi câu với hắn, như vậy thoạt nhìn sẽ tự nhiên hơn.
Hôm nay lời nói của nàng có lẽ quá đáng chút, tuy rằng hắn sẽ không sinh khí với nàng, nhưng là chính hắn sẽ bị tổn thương đi, có lẽ… Từ ngày mai bắt đầu, mình sẽ đối hắn ôn hòa chút. Dù sao, hắn từ trước tới giờ đều luôn chọc nàng cười, chọc nàng vui vẻ, tùy tiện đánh hắn một cái, hắn sẽ thực vui mừng cười lăn lộn ở trên giường.
Hắn thật sự đã cố gắng lấy lòng nàng.
Nàng thề, từ ngày mai bắt đầu, nàng sẽ đối tốt với hắn.
Lúc này đây, nàng nhất định sẽ làm được.
Không có ngày mai. Nàng đã nhiều lần tuyên thệ, sau mỗi lần để khuôn mặt cau có với hắn, nàng đều rất ảo não, trong lòng luôn thề tiếp một lần phải đối tốt với hắn.
Một lần, lại một lần, cái vòng tuần hoàn ấy, nàng luôn thất tín.
Nàng mỗi lần đều thực sự nghĩ, luôn nghĩ tới còn có ngày mai.
Bất quá, lần này, không có ngày mai, chứng kiến nàng vẫn là thất tín.
Ngày mai của Tiết Thư Yến đã không có Phàn Quân Nhã.
Bởi vì phải đến đúng thời gian, trên đường Phàn Quân Nhã tới trường học đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn đã mất đi sinh mệnh. Màn hình di động vỡ vụn, đứng ở 9:03 .
Tin nhắn hắn gửi tới, thành tin tức cuối cùng hắn lưu lại trên thế gian này. (mưa nhỏ: T.T )
Cuối cùng là một dòng tin nhắn tại thời điểm 9:08 .
Là hắn đặt sai thời gian sao? Hay khi gửi tin nhắn có vấn đề? Hay là vì cái gì khác, đã không thể biết được. Nàng chỉ biết là, tại một khắc cuối cùng trong sinh mệnh, người hắn nghĩ đến, là nàng, điều hắn muốn nghe được nhất, là câu trả lời của nàng. (Muanho: ôi… không… Tiếc nuối quá…)
Nhưng mà nàng đã không nói gì, ngay cả việc trả lời tin nhắn đều không có. Thẳng đến ngày hắn mất đi, nàng chưa từng đối hắn hòa nhã.
Từ sau khi hắn mất đi đến bây
giờ, một giọt nước mắt nàng cũng
rơi không được, Phàn a di khóc đến độ sắp ngất xỉu, thể lực chống đỡ không nổi, phải nằm bênh viện điều dưỡng. Ngày thường a di là một bộ dáng hung thần đánh Phàn Quân Nhã, nhưng không ai có thể yêu thương hắn bằng adi.
Vì cái gì mà Tiết Thư Yến không thể khóc được? Đôi mắt khô khốc, một giọt lệ cũng không rơi được, chẳng lẽ nàng không để ý hắn một chút nào sao?
Mỗi ngày nàng đều lặp lại một việc, là nhìn lại dòng tin nhắn kia. Nghĩ đến đoạn đối thoại cuối cùng của hai bọn họ. Rõ ràng nghĩ sẽ đối hắn tốt một chút, vì cái gì đều không làm được? Vì cài gì phải quật cường như vậy? Nếu có thể, nàng luôn muốn cười với hắn, rồi nói: Ta kỳ thật thực cao hứng có ngươi làm bạn.” Hôm nay cũng không cần buồn như vậy, ngực sẽ không đau đớn không thở nổi như vậy, thật sự sắp hít thở không thông rồi.
“Ta thích ngươi, Quân Nhã.”
Nhiều năm sau, mỗi sáng nàng tỉnh lại, chuyện cần làm đầu tiên là nói những lời này với ảnh chụp của hắn. Bù lại năm kia không kịp nói với hắn, những lời nói thực tâm ấy.
Nhưng mà, rất nhiều sự tình không lập tức mở miệng, thì vĩnh viễn không mở miệng được nữa.
Vô luận nàng nói nhiều lần như thế nào, hắn đều không nghe được nữa.
Kỳ thật, hắn nghe được.
Mỗi lần nàng nói một lần, hắn còn đáp lại nàng một lần.
Trước kia, hắn thực sự khát vọng nghe được những lời này. Hắn đợi chờ đã lâu. Rốt cuộc đợi được nàng nói ra câu đó, cũng là sau khi sự tình xảy ra. Ngược lại, hắn không nghĩ nàng sẽ nói ra như vậy. Sau khi hắn mất đi, nhìn thì thấy nàng không chịu ảnh hưởng gì lớn, nàng vẫn có thể ăn ngủ bình thường. Hàng xóm nói nàng lãnh huyết vô tình, hắn cũng thực khổ sở. Hóa ra đối với nàng, hắn không phải trọng yếu, trong cuộc sống của nàng có hắn hay không, hoàn toàn không sao cả.
Có lúc hắn đã rất giận nàng, nếu là nàng rời xa hắn, hắn sẽ khổ sở đến chết mất.
Nhưng dần dần, nàng bắt đầu mất ngủ. Có đôi khi nửa đêm nàng tỉnh dậy, đứng lên, đến phòng hắn, không hiểu muốn làm cái gì, chỉ là ngồi xuống cả một đêm.
Có đôi khi, như là hoảng hốt tạo nên thời không, lúc sáng sớm Tiết Thư Yến sẽ hỏi Phàn mẹ: “Quân Nhã đâu ạ? Hắn đi mua bữa sáng ạ?” Rõ ràng, hắn đã mất cách đây hai năm.
Sau đó, hắn mới dần phát hiện ra, nàng không phải không cần, mà là thôi miên chính mình không sao cả. Nàng lựa chọn trốn tránh, không đối mặt với bi thương. Nàng cho tới bây giờ vẫn không chấp nhận sự thật hắn đã mất đi.
Thư Yến kỳ thật… Rất để ý hắn.
Hắn không oán, thậm chí hy vọng nàng ít để ý hắn một chút, tình nguyện giống như ngay từ đầu vậy, không cần hắn, như thế sẽ tốt hơn.
Sau khi nàng tốt nghiệp, tìm được công việc, nàng thông minh xinh đẹp nên có rất nhiều người theo đuổi. Một ai nàng đều không tiếp nhận. Quy luật sống của nàng là dậy, đi làm, tan tầm, phụng dưỡng cha mẹ hắn.
Năm Phàn cha bị ung thư mất, Phàn mẹ cùng nàng bàn bạc bán căn nhà ở. Có thể là vì không muốn cho nàng ở lại nơi có dấu ấn Quân Nhã sống nhiều năm, làm nàng tưởng nhớ hắn, hay là nghe lời đồn đại nơi này âm khí ngập tràn. Mới làm Phàn mẹ quyết tâm bán đi nhà ở, cùng nàng định cư ở nơi khác, xa xa.
Sau đó, có một người điều kiện không tồi theo đuổi nàng, kết hôn là điều kiện tiên quyết cùng nàng kết giao.
Phàn mẹ khuyên nàng tiếp nhận, Quân Nhã cũng hy vọng nàng nhận. Như vậy mai kia nàng mới có thể hạnh phúc.
Nàng suy nghĩ thật lâu, cơ hồ đã muốn chuẩn bị tiếp nhận rồi. Nhưng mà có một buổi tối, nàng dọn dẹp phòng, hé ra một tờ giấy có ký hiệu lối viết thảo.
Đó là lúc hắn nhất thời cao hứng, có một bạn nữ dán hoa, hắn cũng muốn học đưa cho nàng. Vì tìm được cỏ may mắn bốn lá, hắn ngổi xổm ở bụi cỏ tìm hai tiếng đồng hồ, Phàn mẹ còn chê cười hành vi ngốc ngốc của hắn thật lâu.
Nàng xem thẻ kẹp sách kia thật lâu, nước mắt đột nhiên rơi xuống, ngày đó, nàng đã cự tuyệt nam nhân theo đuổi kia.
Như thế nào lại như vậy. Chỉ là hé ra thẻ kẹp sách thôi mà.
Hắn gấp đến độ muốn đánh người. Thật vất vả mới xuất hiện một nam nhân tốt, chỉ vì một cái thẻ kẹp sách cũ kỹ lại khiến nàng buống tha cho hạnh phúc của nàng.
Lúc đó hắn tặng nàng thẻ kẹp sách có dán cỏ bốn lá may mắn, chính là hy vọng trong cuộc sống của nàng sẽ có đủ “Tin tưởng”, “Hy vọng”, “Tình yêu” và “May mắn”. Thiếu một thứ cũng không được, mà không phải sau này mang đến cho nàng những hồi ức về hắn a. Hắn nhìn thấy nàng một đường, từng giọt từng giọt phong bế tình cảm chính mình. Đôi khi vì qua khát vọng những ngày xưa, trong thời gian ngắn liền tạo ra thời không lần lượt thay đổi, nghe thấy thanh âm của hắn, thấy hắn vẫn cười vui vẻ.
Nàng không hiểu được đó là thời không nghịch lưu. Phàn mẹ cũng không hiểu được, tất cả mọi người đều nghĩ nàng bị điên rồi. Phàn mẹ lo lắng bồi nàng, mang nàng đi gặp bác sĩ một thời gian dài.
Sau đó, Phàn mẹ cũng qua đời, rốt cuộc nàng không có cái gì phải lưu luyến.
Có một ngày, trong lúc vô tình nàng quay lại ngã tư ngày xưa, thôn nàng và hắn đã cùng lớn lên. Nàng đứng ngoài cửa căn nhà cũ cả một buổi chiều. Thẳng đến khi tiểu thư chủ nhà vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau nàng.
“Ngươi muốn xem phòng ở sao? Nếu như vậy, ta có thể cho ngươi thuê.”
Đây là điều cầu còn không được, nàng vẫn còn không muốn xa một đoạn thời gian trân quý.
Nàng lại nhớ tới nơi này, đắm chìm trong quá khứ, tiến vào vặn vẹo thời không, rốt cuộc không thoát ra được.
Nàng rất tưởng niệm hắn, tưởng niệm đến mức không có cách nào đối mặt với thế giới không có hắn.
Hết chương 3.
Chương 4: Trùng sinh
Nghe xong chuyện xưa. Lâm Giang chưa bao giờ thức quá đêm, đánh ngáp một cái, cuối cùng biết “Hôm nay” của Tiết Thư Yến có bộ dáng gì.
“Ngươi vẫn đi theo bên người nàng bởi vì lo lắng cho nàng sao?”
Nam hồn lắc đầu: “Ta cũng không biết, sau khi ta chết đi, liền một mực ở bên người nàng.” Nếu Lâm Giang không hỏi tới, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Nếu lời này bị Tôn Ỷ Ni nghe được, hẳn sẽ bị nàng mắng cho vài câu “Quỷ ngu xuẩn mơ hồ”.
“Ta nghĩ rằng, ngươi không cam lòng, hoặc là nghĩ muốn nói gì đó với nàng.”
Có sao? Kỳ thật hắn không có không cam tâm. Có lẽ lúc ban đầu có một chút, khi đó hắn còn trẻ, có thiệt nhiều việc chưa làm, nếu cho hắn thêm chút thời gian, nói không chừng thật sự có thể làm cho Yến Yến chấp nhận hắn… Nhưng sau này, nhìn thấy nàng như vậy, cái gì ảo não hắn đều không có, ngược lai hy vọng nàng có thể nhanh nhanh quên hắn đi, sống thật tốt. Thật sự muốn nói cái gì, hắn cũng chỉ muốn cho nàng biết, lời nàng nói hắn đều nghe được, cho nên không cần tiếc nuối, không cần bi thương, hắn mong muốn nàng luôn khoái hoạt, không muốn thấy nàng đánh mất tương lai chính mình.
“Ta nghĩ, nếu như ngươi đã hy vọng nàng thoát khỏi cái thời không này, nói không chừng Nỉ Nỉ có thể giúp ngươi đó.
“Thật sao? Ta còn nghĩ đến nàng không nhìn thấy ta.” Hắn biết cô chủ cho thuê nhà là người rất lợi hại, nhưng là mỗi lần nhìn đến hắn đều coi như không thấy, rồi đi qua, chưa từng tỏ vẻ gì.
“Nàng như thế nào, mà nhìn không thấy.” Lễ Trung thu năm nay, đến nhà hắn ăn thịt nướng, còn nói đố với hắn cách vách có một âm hồn bất tán- nam quỷ, số lần thở dài đêm nay của nam hồn đó là số chẵn hay số lẻ à.
Nàng nói như vậy để che đậy lương tâm mà thôi, cũng che đậy ánh mắt thương tiếc của nàng.
“Nghe ngươi nói như vậy…” Phàn Quân Nhã trầm ngâm. “Ta cảm thấy được nàng không có thành ý muốn hỗ trợ.” Muốn giúp đã sớm giúp rồi, sẽ không kéo dài tới hiện tại mà vẫn không nói gì.
“Không quan hệ, ta sẽ đi gọi Nỉ Nỉ.” Hiện tại, hắn thực muốn đi gọi người, Ninh Dạ cùng Nỉ Nỉ cuối cùng cũng hội đáp ứng hắn.
Này không có gì hay để đắc ý… Phàn Quân Nhã trên mặt vạch lên ba đường hắc tuyến.
“Lâm Giang, ngươi không ngủ sao?” Tiếng nói ôn nhu truyền đến, Chu Ninh Dạ xốc chăn lên.
“À, ừm.” Hắn vội vàng lên tiếng trả lời, rời khỏi ban công, không quên lấy thần ngữ bổ sung một câu: mau về nhà đi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi nói. Rồi quay vào phòng.
Quay đầu lại, hắn dường như không có việc gì hôn nhẹ trán vợ, tay vòng qua ôm eo nàng, hướng trở lại giường.
“Ngươi vừa rồi nói chuyện với ai vậy?”
“Có sao? Ngươi nghe lầm rồi, ta là đọc “Trường hận ca”, Tầm Dương giang đầu đêm tiễn khách…” Khi biết chuyện Thái bà bà toàn gia, làm cho nàng không được thoải mái một thời gian dài, hiện tại nếu để nàng biết cách vách nhà bọn họ có một nam hồn…. Quên đi, tốt nhất là không nói.
Đây là “Tỳ bà hành” mà.
Chu Ninh Dạ không sửa cho hắn, cũng không phá hỏng lời nói dối của hắn, ôn nhu cười với hắn: “Ở đây, ngươi có vui vẻ không?”
“Tốt lắm a.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền đáp. Mặc dù trong mắt người ngoài, bọn họ là những người kỳ quái, nếu hắn trở về nơi có những người kỳ quái cùng một loại với hắn. Ở đó, tất cả mọi người đối hắn thực thân mật, hắn có bằng hữu, khi nhàm chán hắn có thể tìm người hoặc quỷ để nói chuyện, mỗi ngày đều thực sự khoái trá.
“Ân, ngươi cảm thấy tốt là được rồi. Ngủ đi thôi.”
Nghe hai người kia trong phòng nói chuyện, nam hồn lại thở dài, không muốn tiếp tục rình coi người ta, liền quay về nhà của chính mình.
Hắn trước kia, cũng thực hay gọi Yến Yến a…
Khi đó vẻ mặt của hắn và Lâm Giang rất giống nhau, cái kiểu đắc ý, chỉ cần mình nói và làm phiền tới cùng, đối phương dù không tình nguyện cũng đành phải đáp ứng hắn.
Mãi sau đó hắn mới hiểu được, không phải vì hắn làm phiền đến cùng, mà là vì Yến Yến thương hắn, mới có thể mặc hắn làm gì thì làm, rồi đáp ứng như mong muốn của hắn.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là thần sao?” Sau khi Lâm Giang đưa ra yêu cầu với Tôn Ỷ Ni, liền bị nàng rống giận đuổi hắn trở về.
“Nhưng mà…” Hắn vừa ủy khuất, vừa ngập ngừng. “Thật sự một chút biện pháp đều không có sao?”
“Còn muốn ta nói mấy trăm lần nữa, đây là do nàng ấy quyết làm như vậy, chỉ cần nàng một ngày không muốn thanh tỉnh, liền một ngày nàng không thoát khỏi thời không mà chính nàng ấy tạo ra. Ngươi nghe không hiểu hay sao mà vẫn cứ nài ép ta?”
“ Ta chỉ cảm thấy… Bọn ho thực đáng thương.”
Bọn họ thực đáng thương, chẳng lẽ ý chí của Tôn Ỷ Ni -nàng là sắt đá sao?
Tôn Ỷ Ni thở dài, bị hắn dùng vẻ mặt cầu xin đáng thương, thật là không có cách nào, đành thành thật rõ ràng nói cho hắn. “Lòng ta so với ngươi còn muốn giúp hơn, chính là chưa đợi được cơ hội thích hợp, ta cũng không có tài lực để giúp nha.”
“Cơ hội?” Ý tứ là, thật sự có biện pháp?
“Ta nói rồi, nàng là bởi vì chấp niệm của bản thân mà vây khốn chính nàng, người nàng yêu cũng vì vậy bị vây khốn không thể tới địa phủ báo danh. Có một biện pháp duy nhất, chính là thay đổi vòng tuần hoàn này, nếu có thể tạo ra một lỗ hổng,vòng tuần hoàn bị đứt gãy, như vậy có lẽ ta sẽ có biện pháp trợ giúp nàng đi ra khỏi thời không, hoặc là trở về lúc nàng 22 tuổi.”
“Kia… phải làm thế nào?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Nàng không thể nhịn được nữa, rống to, coi nàng là thần sao?
Lâm Giang bị rống, biểu tình vô tội, sờ sờ cái mũi đi về nhà, bê nguyên lời nói truyền đạt cho nam hồn nhà cách vách.
Phàn Quân Nhã trầm mặc, thật lâu không nói ra câu nào. Lâm Giang không quấy rầy suy nghĩ của hắn, yên lặng về phòng ngủ.
Có thể làm, hắn cũng đã cố hết sức, phải làm như thế nào để cứu người mình yêu, đành phải xem chính bản thân hắn- Phàn Quân Nhã.
Phải làm thế nào để làm cho vòng tuần hoàn này xuất hiện vết gãy, không thể tiếp tục? Phàn Quân Nhã suy nghĩ cả một đêm. Hành trình một ngày của nàng, mỗi ngày hắn đều nhìn thấy, hắn đã hoàn toàn thuộc làu làu, chỉ cần thay đổi một sự việc, như vậy có thể hay không làm đứt gãy?
Sáng sớm, hắn thử qua, nghĩ biện pháp bỏ đi tờ giấy khi nàng thường tỉnh dậy nhìn thấy. Vì chính hắn không làm được, đành nhờ Lâm Giang giúp. Bất quá, có kẻ trộm suýt chút nữa từ ban công tầng hai ngã xuống.
Chính là vô ích.
Tờ giấy luôn tồn tại trong ý nghĩ của nàng, dù có bỏ đi rồi, nó lại xuất hiện. Giống như Lâm Giang đi mua ba lần chai dầu đều biến mất, phải bi phẫn đi mua lại. Sau đó, hắn nghĩ tới việc trộm đi điện thoại của nàng, nhưng đánh chết Lâm Giang cũng không chịu làm. Thân là thanh niên chính trực dũng cảm, sao có thể làm một việc ô uế như vậy. Kế hoạch thứ hai ngỏm từ trong bụng.
Vì thế Phàn Quân Nhã, quyết định lúc 11:34, khi nàng nhận được tin hắn chết, vì thê hắn nhờ Lâm Giang ở thời gian trước đó, gọi điện thoại cho nàng, làm cho điện thoại của nàng sẽ báo bận, điện thoại từ bệnh viện sẽ không được kết nối. Như vậy nàng sẽ không biết tin hắn chết.
Kế hoạch ba, vẫn như cũ thất bại.
Di động của Lâm Giang gọi không thông, khoảng cách là bọn họ bị bất đồng thời gian với thời không, điện thoại không thể kết nối.
Vô luận hắn thật cố gắng nghĩ muốn thay đổi, hành trình của nàng vẫn như cũ, liền suốt đêm ở nhà. Nàng đứng bên ngoài phòng hắn, gọi chừng bảy trăm hai mươi chín (729) câu “Quân Nhã” , không thiếu không thừa một câu.
Hắn thật nhụt chí, Tôn Ỷ Ni xem hai người vật lộn vài ngày vẫn không thay đổi được cái gì, lạnh giọng nói: “Ta đã nói rồi, đó là trong trí nhớ qua khứ của nàng, vô luận các ngươi làm gì, nó vẫn như cũ diễn ra, vấn đề không ở việc này, mà là ở ngọn nguồn. Chấp niệm của nàng.
Nhưng mà… làm thế nào mới có thể cởi bỏ nút thắt ở trong lòng của nàng, làm cho nàng nhận rõ rằng hắn đã chết nhiều năm rồi? Hắn hiểu rõ, chính hắn là mấu chốt khiến nàng lâm vào thời không. Người khác đều bất lực, còn hắn, nên làm thế nào đây?
Nhìn ban đêm tĩnh mịch, Tiết Thư Yến vẫn đứng ngoài cửa phòng hắn gọi tên hắn, một tiếng lại một tiếng cách cửa sổ, âm luật thê lương, làm cho hắn muốn khóc.
Yến Yến, ngươi đừng gọi nữa…
Phanh!
Cánh cửa phòng bỗng dưng bị đóng mạnh, nàng dừng gọi, hắn cũng hoảng sợ.
Đây… hắn làm sao?
Phàn Quân Nhã cùng bọn họ nghi vấn. Hắn là một hồn ma thực thất bại, cái gì cũng không làm được, vừa rồi là nhất thời kích động…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian